Sau khi hộ tống đưa người trở về xong, Thời Dạ Mạt vốn muốn bay đến thành phố Z để gặp bạn gái, đáng tiếc có người muốn cảm ơn nhóm ân nhân năm người các cô. Đặt biệt muốn mở tiệc tối chiêu đãi bọn cô, còn bảo cô ở lại nghỉ ngơi một đêm.
Hầu như cả đêm Thời Dạ Mạt không ngủ, tới sáng sớm ngày hôm sau, lúc rời đi thì vị lãnh đạo kia còn vô cùng có tâm chuẩn bị xe đưa cô đến sân bay. Ngay cả máy bay cùng chuyến bay đều đã sắp xếp ổn thỏa cho cô, cô mới lên máy bay không bao lâu, máy bay giống như là chiếc được sắp xếp cất cất trước, cô cứ thế mà đến phim trường, lúc vừa tới thì cũng là thời gian ăn trưa.
Thành phố Z là thành phố tiên tiến, trên đường đến phim trường thì Thời Dạ Mạt đã mua một bữa trưa nhẹ từ một nhà hàng cao cấp và mang đến cho bạn gái của mình. Mặt khác, vì để gia tăng uy tín của bạn gái, cô còn mua hai mươi ly trà sữa và trà trái cây đến hiện trường. Ngay khi cô đến, nhân viên mang đồ đi cũng đúng lúc thông báo qua điện thoại với cô rằng đồ uống đã được nhận bởi một phụ nữ tên Thời Tịch Noãn.
Đi vào bên trong, cô thấy một bàn lớn để đầy đồ uống, còn mọi người thì tập trung cao độ vào hai diễn viên đang cãi nhau qua ống kính. Nói qua nói lại, âm điệu dần trở nên gay gắt hơn, đợi đến khi âm thanh điều biến mất thì hai diễn viên cũng cho nhau ánh mắt khích lệ, thở phào một hơi, đạo diễn quay thêm mười giây nữa mới gọi hết cảnh quay, sau đó yêu cầu mọi người ăn trưa và nghỉ ngơi trong một tiếng.
Ôn Khinh Uyển thoát vai trong nháy mắt, lễ phép cười với lão tiền bối, khen ngợi vài câu, đối phương cũng chân thành giơ ngón tay cái lên với nàng, nói nàng diễn tốt lắm. Hai người nói cười rồi rời khỏi phạm vi máy quay, lão tiền bối được trợ lý dẫn đi nghỉ ngơi, còn Ôn Khinh Uyển nâng mắt lên thì thấy bông hoa nhỏ đang cười dịu dàng trước mặt mình, trong tay còn cầm theo một ly trà hoa quả.
"Là em thật sao, đã nói không cần đến đây mà. Hay là em về thành phố B đợi chị, hai ba ngày là chị về rồi." Nhìn thấy người con gái mình thích đương nhiên là vui rồi, nhưng nàng sợ Thời Dạ Mạt chạy lung tung sẽ khiến cơ thể cô kiệt sức, nhìn thấy màu đen xám dưới mắt cô, thì đã biết cô chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sau khi nghe bông hoa nhỏ nói cô sẽ đến tìm mình thì Ôn Khinh Uyển đã bảo cô đừng đến. Tiến độ quay của họ vượt kế hoạch rất nhiều, đạo diễn nói rằng nó sẽ quay trong ba ngày thì có thể đóng máy.
"Em không có cảm thấy phiền, việc đầu tiên chỉ muốn đến gặp chị. Em nghe Noãn Noãn nói cơm trong đoàn làm phim hương vị rất bình thường lại còn nhiều dầu mỡ, cho nên em mang hộp cơm tiện lợi đến cho chị, còn có trà trái cây, đá và đường nữa này, chỉ có vị ngọt của trái cây thôi." Thời Dạ Mạt bị Ôn Khinh Uyển ném cho ánh mắt oán trách cùng với hơi thở dụ hoặc người. Cô nhịn ý nghĩ xúc động muốn ôm lấy người mà hôn, chỉ mờ ám ôm lấy thắt lưng đối phương trở về phòng nghỉ.
Ôn Khinh Uyển thở dài cưng chiều, nhiều người vô số ánh mắt, nàng không được có quá nhiều động tác mờ ám với bông hoa nhỏ. Cười lấy trà hoa quả uống một hớp lớn, cảnh chửi nhau vừa rồi đã quay năm lần, lời thoại hơi dài dòng, sau khi quay xong cổ họng nàng hơi khô.
Trong lúc ăn cơm, Thời Dạ Mạt nghe nội dung trò chuyện của đoàn làm phim này, cô đánh giá với Ôn Khinh Uyển giá trị đạo đức của người trong đoàn này là không tệ. Ít ra không có lộn xộn, cũng không có ý nghĩ xấu gì với bạn gái nhà cô. Cũng có thể vì trang phục quay phim này đều là vest công sở áo sơ mi nên không có lộ nơi nào.
"Đúng rồi... hôm qua đột nhiên Hạ Tích Lăng gửi tin nhắn cho em, cô ấy nói theo những gì chúng ta kể thì về nhà sớm sẽ tương đối an toàn hơn. Cô ấy nói bình yên luôn trước dông tố, ác linh càng ít đến tìm thì có nghĩa là có thể chuẩn bị tung chiêu lớn, muốn một kích vào nơi trí mạng. Còn nữa, Hạ Tích Lăng nói công việc của cô ấy cũng tầm hai ngày nữa là xong xuôi, đợi chị đóng máy quay về thành phố B thì có thể gặp nói chuyện với cô ấy."
Sau bữa tiệc tối hôm qua, không lâu sau khi cô trở về phòng và nằm xuống thì nhận được một tin nhắn từ Hạ Tích Lăng. Thời Dạ Mạt cảm thấy mình đã đúng khi nhờ lão đại giúp đỡ, năng lực của bản thân có lẽ không đối phó được với những tà thuật này, nhưng với sự giúp đỡ của Hạ Tích Lăng thì không quá lo lắng cho sự an nguy của bạn gái nữa.
"Cái cô Hạ Tích Lăng đó thật sự lợi hại lắm sao? Sao trước đây chị đã nhờ rất nhiều người đi tìm một số đạo sĩ mà chưa bao giờ nghe nói về cô ấy, là có người giới thiệu cô ấy cho em sao?" Thời Tịch Noãn đang yên lặng lắng nghe ở bên cạnh cảm thấy nghi hoặc, nhưng cô ấy cũng tin tưởng người Tiểu Mạt tìm tuyệt đối không phải là người bình thường.
Có người khẽ đảo mắt, uống ngụm trà rồi nói: "Người ta là một nhân vật được bảo vệ cấp quốc gia, những người bình thường sẽ không bao giờ có thông tin liên lạc của cô ấy. Cho dù là những người biết được sự tồn tại của nhân vật này cũng không thể đưa cô ấy ra một cái bừa bãi được, mặc dù cô ấy cũng sẽ nhận công việc một cách riêng tư. Nhưng nghe nói vẫn chủ yếu dựa vào nhiệm vụ mà quốc gia giao cho, về cơ bản có một số vấn đề linh dị khó giải quyết ở các nơi trên đất nước. Quốc gia lại không muốn nói cho người thường quá nhiều nên thường cử nàng đi giải quyết theo kiểu ẩn mình. Lão đại nói có một lần cô ấy được quốc gia yêu cầu đi kiểm tra cùng cô ấy, trong lúc đó Hạ Tích Lăng ngưỡng mộ khả năng của lão đại nên lão đại mới may mắn có được số điện thoại của cô ấy. "
Thời Tịch Noãn cắn đũa không trả lời, Tiểu Mạt nói người này cô cùng xuất chúng như vậy càng khiến cô ấy tò mò người phụ nữ này trông như thế nào? Có ma thuật hay đạo hạnh cao đây? Nhất định tuổi cũng không nhỏ, sẽ là kiểu người giống "Ni cô" sao?
Có Thời Dạ Mạt bên cạnh Ôn Khinh Uyển quay phim, nên trạng thái của nàng rất tốt, tiến độ vượt mức quy định. Bộ phim vi công bốn ngày đã đóng máy, mặc dù bộ phim này được đầu tư với mức kinh phí không nhiều, nhưng tiệc đóng máy thì vẫn được chuẩn bị. Đạo diễn còn nói đêm mai nhà đầu tư quá cố cũng sẽ có mặt, yêu cầu mọi người phải sắp xếp thời gian đến, đừng đến trễ sẽ làm mất mặt.
Sau khi quay phim thành công, mọi người đều có tâm trạng thoải mái, lớn tiếng đáp lời đạo diễn. Tâm trạng Ôn Khinh Uyển cũng vui vẻ, nàng quyết định tối hôm nay cũng sẽ xuất tiền túi mời mọi người đi ăn lẩu. Có diễn viên Ôn mời đi ăn lẩu, là một nhà hàng lẩu cao cấp ở thành phố Z, mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Sau khi ăn lẩu no say trong bữa tiệc tối do diễn viên Ôn mời, các diễn viên và nhân viên công tác của bộ phim vi công này chính thức rời khỏi thành phố Z. Sau bữa tiệc, Ôn Khinh Uyển cũng đáp chuyến bay sớm trở lại thành phố B vào sáng hôm sau, nàng rất nóng lòng muốn gặp Hạ Tích Lăng một lần.
Nàng thực sự muốn biết những gì Di Tĩnh nói có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, việc Ôn Đình Ba nghe Di Tĩnh và loại bỏ nàng có đúng không.
Hạ Tích Lăng ngồi trên chuyến bay kéo dài hơn bốn giờ để đến thành phố B, cô ấy cũng là nhân vật đặc biệt của quốc gia. Máy bay hạ cánh xuống mặt đất, cầu thang nối liền nhau xuống, tiếp viên hàng không cũng không để ý đến ai, chỉ mỉm cười và để Hạ Tích Lăng rời khỏi khoang càng sớm càng tốt.
Nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô tiếp viên hàng không, Hạ Tích Lăng lấy một lá bùa màu vàng hình tam giác từ trong túi ra và đưa cho cô gái trẻ xinh đẹp này. Cũng nở nụ cười thân thiện nói: "Tặng cho cô, tháng này phải luôn mang theo bên người. Nó có thể giúp cô tránh khỏi một tai họa đổ máu."
Tiếp viên hàng không xinh đẹp mở to mắt kinh ngạc, cô ấy nghe nói rằng người phụ nữ này rất đặc thù và phải đặc biệt phục vụ đối phương. Nhưng mà không nghĩ tới đối phương sẽ tặng mình đồ vật như vậy, cô ấy cầm lấy tấm bùa rồi sâu sắc nói cảm ơn. Cũng cẩn thận mang theo bên người, trong tháng sau, một lần cô ấy đứng bắt taxi ngoài đường bị một người phụ nữ không có ý tốt cướp giật. Sau này đọc tin báo thì thấy có một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, một chiếc taxi mất lái và va vào lan can, nữ hành khách bị mảnh kính cắt mặt, có thể để lại sẹo vĩnh viễn. Sau khi xem tin tức, tiếp viên hàng không cảm thấy người phụ nữ ấy rất lợi hại.
Là người đầu tiên bước ra khỏi chỗ, Hạ Tích Lăng nhanh chóng được nhân viên dùng chuyên xe đưa đi, cũng dùng địa vị đặc thù thông qua hải quan tiến vào thành phố B.
Lúc này thành phố B đã gần sáu giờ, cô ấy hẹn Ôn Khinh Uyển cùng ăn cơm chiều, thời gian có hơi gấp cho nên khi cô ấy đi qua hải quan, có người hỏi cô ấy có cần xe đến đón không, Hạ Tích Lăng ý ngay lập tức và báo cho người lái xe địa chỉ mà người kia gửi định vị qua điện thoại.
Đi đến bên ngoài biệt thự của diễn viên Ôn, cô ấy mơ hồ cảm nhận được bên trong có ba linh hồn, hai bình thường, một cái ác linh có linh khí cường đại hơn. Trong nháy mắt, linh hồn hộ pháp do nàng phái ra xuất hiện ở trước mắt.
“Có chuyện gì không?” Hạ Tích Lăng không vội bấm chuông cửa, ngược lại đi một vòng quanh biệt thự.
"Cô Ôn ngoại trừ đặc biệt hấp dẫn các linh thể ở bên ngoài cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, mà ác linh mà cô tư nói qua cũng chưa từng gặp phải, có chút khả nghi, không biết đối phương muốn làm gì." Cao Trường Cung báo cáo lại cho cô ấy những gì anh đã thấy và nghe khi đi theo Ôn Khinh Uyển.
Hạ Tích Lăng nhìn xung quanh với một đôi mắt như vực sâu, như thể mọi thứ ở cách xa cả trăm dặm đều có thể thu vào mắt. Mà trên thực tế, đôi mắt quyến rũ của cô ấy giống như Ôn Khinh Uyển, có thể nhìn thấy linh hồn ở trên trần gian, khắp nơi dù ít nhiều cũng có vài linh hồn, cũng không có nhìn thấy ác linh khả nghi.
Ngày thường vì để đấu lại ác linh, cô ấy cũng chỉ diện những bộ quần áo đơn giản, hôm nay cũng là một bộ quần áo gọn nhẹ. Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn và quần bò cạp trễ, để lộ vòng eo thon thả và trắng nõn. Có một chiếc túi thắt lưng đặc biệt giống đặc công trong phim, có thể đựng những thứ khác nhau, trong túi có treo một con dao ngắn, bình thường không thể mang vũ khí lên máy bay khi, nhưng Hạ Tích Lăng thì đặc biệt, không ai dám cản và lấy vũ khí của cô ấy.
Cô ấy và Cao Trường Cung về đến biệt thự thì ấn chuông cửa, khóa cổng sắt được mở, cô ấy mở cổng thong thả bước vào. Vừa đến cửa cũng không cần phải đợi cô gõ cửa nữa, cánh cửa chạm khắc bằng gỗ đã mở ra cho cô. và người ra đón cô ấy là Thời Tịch Noãn.
"Xin chào, là cô Hạ phải không ạ?" Thời Tịch Noãn cong mắt đánh giá Hạ Tích Lăng, tưởng người đến sẽ là một bà lão, ấy vậy mà Hạ Tích Lăng trẻ hơn so với tưởng tượng của cô nàng thì hơi bất ngờ, nhưng cô nàng lịch sự không biểu lộ ra ngoài.
Lần đầu gặp Thời Tịch Noãn, tim Hạ Tịch Lăng đập thình thịch, ánh mắt quyến rũ khẽ nhìn sang, người mà mình tìm mấy đời đột nhiên xuất hiện làm cho cô ấy trở tay không kịp.
Từ khi sinh ra thì Hạ Tích Lăng đã bắt đầu mơ mỗi đêm, khi ấy có rất nhiều nhân vật trong giấc mơ, khi còn nhỏ cô ấy nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Sau này mới biết được rằng đó là tất cả những điều đã xảy ra trong kiếp trước của mình, trong mỗi kiếp sống của cô ấy, cô ấy và một người phụ nữ đều không thể nào đi được đến cùng. Không phải do cô chết trong trận chiến thì cũng là do sự trói buộc của thế tục cổ đại khiến cô ấy phải nhìn người yêu của mình bị gả đi, đêm người yêu xuất giá cũng là lúc cô ấy uống thuốc độc tự tử.
Sư phụ đã nói rằng cô ấy có thiên mệnh trong người, cho nên có thể có những ký ức về tiền kiếp. Cũng bởi vì có thiên mệnh, cô ấy khó có được kết quả tốt đẹp trong tình yêu. Hạ Tích Lăng tuyên thệ rằng mình không tin vào số trời, cô ấy muốn phá bỏ cái mệnh của mình, tìm được người trong lòng.
Càng không cố ý kiếm tìm, nhưng sau mấy năm tìm kiếm mà không có chút tin tức gì, cô ấy đã định bỏ cuộc, nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không tìm được.
Quả nhiên vận mệnh đều đã an bài.
"Nhạc Dương, là em sao?" Hạ Tích Lăng vui mừng bật khóc, hai tay vòng qua người và ôm thật chặt.
Người tên Nhạc Dương mà cô ấy nói là tên của người cô ấy yêu trong các kiếp.
"Cô Hạ... cô nói gì vậy? Buông tôi ra trước đã." Khoảnh khắc được ôm, nhịp tim của Thời Tịch Noãn cũng đập thình thịch một cái, rõ ràng đó là một người xa lạ trước mặt cô ấy. Nhưng cái ôm của đối phương mang lại cho mình cảm giác an toàn và quen thuộc, thật kỳ lạ, cô nàng không thể giải thích được nỗi đau nhói tận cùng trái tim mình là gì.
Hạ Tích Lăng không những không buông ra mà còn ôm cô ấy ngày càng chặt hơn, sợ một khi buông ra sẽ không còn gặp nữa. Nỗi nhớ và tiếc nuối tích tụ mấy đời, cô ấy dùng sức đẩy người vào cửa, cúi đầu hôn lên môi Thời Tịch Noãn.
Là chủ nhân của biệt thự, Thời Dạ Mạt vội vàng ra chào đón, Ôn Khinh Uyển cũng từ phòng khách đi tới chào hỏi nhân vật cấp quốc gia, không nghĩ tới…
Vừa đi đến thì đã thấy cảnh tượng nóng mắt, Tiểu Noãn đang bị một người phụ nữ áp lên tường mà hôn.
"Cái này...là..." Ôn Khinh Uyển nhìn Cao Trường Cung đứng bên cạnh, đối phương nhún vai, anh ấy cũng không hiểu chuyện gì, hơn nữa má cũng đang ửng hồng.
Quả nhiên các cô gái hiện đại rất phóng khoáng, không biết giữ gìn, cũng không hề rụt rè.
Anh ấy than thở trong lòng, không nghĩ đến cô nhóc nhỏ quấn lấy mình lại xuất hiện, cô ấy biến thành hình dạng một cô gái. Lần này ăn mặc đàng hoàng, nhưng thấy cô ấy lại dán lên, định sờ vào cơ ngực và cơ bụng, ánh mắt anh âm trầm, cô bé sợ hãi nhảy ra xa vài bước.
Thời Tịch Noãn dùng hết sức đẩy Hạ Tích Lăng ra, cũng tát một cái vào mặt cô ấy như kiểu trong phim, hung hăng tát vào khuôn mặt thanh tú của người kia, nụ hôn đầu của cô ấy...không còn nữa. Có một cảm giác uất ức, nước mắt theo đó rơi xuống, đuôi mắt nhìn thấy Ôn Khinh Uyển, giống như tìm được cành cây mà chạy ra phía sau trốn, sau đó tiếp tục khóc vì mất nụ hôn đầu.
Nghe thấy ồn ào, Thời Dạ Mạt cũng nhanh chóng đi ra với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc đi tới cửa chỉ thấy chị Noãn đang trốn sau lưng Ôn Khinh Uyển khóc dữ dội, một người phụ nữ với năm dấu tay rõ ràng trên khuôn mặt đứng ở bên ngoài.
Bữa tối chuẩn bị ăn lẩu, là do Thời Dạ Mạt dò hỏi Hạ Tích Lăng rồi đưa ra quyết định, bên cạnh nồi súp là lẩu cay, một bên là nấm vi trùng. Súp cay là do Hạ Tích Lăng chỉ định, cô ấy nói phải làm nhiệm vụ ở nơi không có lẩu, lại càng không có ớt cay có thể thỏa mãn bản thân. Sau khi ở được nửa tháng, cô ấy cảm thấy rất nhớ lẩu cay.
Ôn Khinh Uyển và ba người họ trở lại thành phố B thì bắt đầu lên kế hoạch, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chuông cửa cũng vang lên. Không nghĩ sẽ ăn một cái lẩu ngon giờ lại trở thành cục diện xấu hổ như thế này.
Được rồi, chỉ có Ôn Khinh Uyển và ba người còn lại xấu hổ thôi. Còn Hạ Tích Lăng vừa ngồi ăn chả nóng vừa nhìn Noãn Noãn không chút để ý, trong mắt cô ấy chỉ có Noãn Noãn, còn vô cùng ân cần gắp đồ ăn cho cô nàng.
"Chị đừng gắp cho tôi nữa, tôi không ăn được nhiều đồ cay như thế." Trong bát đỏ hồng toàn là thịt và rau, thấy đôi đũa lại chuyển đến bát cô nàng lần nữa, Thời Tịch Noãn vội vàng lấy tay ngăn cản.
"Chị không gắp đồ cay cho em nữa." Trong mắt Hạ Tích Lăng chỉ có Thời Tịch Noãn, hoàn toàn xem nhẹ hai người đối diện trên bàn cơm.
Thời Dạ Mạt không cam tâm, cũng gắp đồ ăn sang cho bạn gái, cũng muốn nàng gắp lại cho mình, Ôn Khinh Uyển lườm cô một cái. Nhưng vẫn gắp một miếng gỏi tim đến bên miệng cô, đương nhiên là thừa dịp lúc Tiểu Noãn đang "phát cơm chó" với Hạ Tích Lăng. Không có ai thấy được.
Ăn lẩu xong, Thời Tịch Noãn lấy cớ đi đến phòng bếp rửa chén trốn Hạ Tích Lăng, Hạ Tích Lăng đưa mắt nhìn ra phòng bếp, sau đó ngồi xuống nói chuyện với diễn viên Ôn về mệnh cách của dì nhỏ.
Hạ Tích Lăng hỏi bát tự của Ôn Khinh Uyển, lại ghi chú bát tự vào ứng dụng để xem tướng, cuối cùng xem chỉ tay cho nàng.
"Nghiệt đồ Di Tĩnh kia nói đúng, xác thật là cô Ôn được thụ thai lúc đất trời giao hòa, cũng là lúc âm khí nặng nề nhất. Mệnh cách vô cùng lạ, có một số người sinh vào thời khắc này quả thực sẽ mang lại một số ảnh hưởng xấu cho những người xung quanh. Nhưng mà cô xem, không phải vạn vật đều có hai mặt của nó sao? Cái gọi là âm dương, có âm thì sẽ có dương, giống như đất và trời, có mặt tốt cũng có mặt xấu của nó."
Cô ấy thấy ánh mắt của Ôn Khinh Uyển và mọi người, hai người mang một vẻ mặt khó hiểu. Cái hiểu cái không hiểu, uống ngụm trà rồi giải thích tiếp cho nàng.
"Mặc dù cô Ôn được xưng là người âm cách trong môn phái của chúng ta, nhưng kiểu người này cũng là người hay gặp may mắn nhất. Năm xưa Di Tĩnh bị tôi phát hiện lén học cấm thuật để kiếm tiền mà bị trục xuất khỏi sư môn, sau đó lại đúng lúc biết cô được sinh ra, muốn "mượn" tất cả vận may của cô, một người có càng nhiều vận may thì làm chuyện gì cũng đều sẽ gặp thuận lợi, tài vận cũng theo đó mà đến, cho nên người đó mới tìm Ôn Đình Ba, nói nửa thật nửa giả cho ông ta biết.Trên thực tế, xét về số mệnh của Ôn Khinh Uyển, có lẽ chỉ cần Ôn Đình Ba sống sót qua những năm tháng nguy hiểm đó, cô sẽ mang đến cho ông ta nhiều may mắn hơn và khi đó ông ta làm gì cũng suôn sẻ. Nhưng chỉ có điều loại thuật cấm này cũng có hai mặt, cái gọi là mượn vận may, có mượn sẽ có trả, nhưng không trả thì làm sao mà nhận được?"
Từ ánh mắt của Hạ Tích Lăng, Thời Dạ Mạt nhất thời hiểu ra ý của cô ấy, cô nắm chặt tay, nghiến răng nói tiếp: "Người đã chết sẽ không trả lại, cho nên tai họa một năm trước của Khinh Uyển là do thứ mà Di Tĩnh gây nên?"
"Chính là anh ta, bởi vì khi mượn cũng có thời hạn phải trả, tôi cũng đã tính qua, đáng lẽ thời hạn cho mượn đang đến gần, nếu Di Tĩnh không giải quyết cô Ôn, về sau khi cho mượn thì anh ta sẽ thay giá, giá như thế nào thì sách cổ cũng không có đề cập qua."
Hạ Tích Lăng lại muốn nói gì đó, vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng, cô ấy nói: "Hơn nữa, không chỉ là vấn đề đổi giá không đâu. Tôi nghe nói có một loại thuật cấm có thể duy trì tuổi thọ, nhưng lại cần một ít linh hồn đặc biệt để làm vật hiến tế... Vừa đúng lúc, cô Ôn chính là người thích hợp để chọn."
Sau khi nhận lời ủy thác của bốn người, cô ấy đã xem rất nhiều sách cổ của môn phái để lại. Đặc biệt là cấm thuật, cô đọc rất nhiều, từ đó cô biết được rất nhiều tà thuật và hậu quả của việc sử dụng tà thuật.
Không khí của phòng khách lập tức lặng xuống, dường như Ôn Khinh Uyển cảm thấy như mình đang ở trong bộ phim linh dị không thể nào dứt ra được. Nàng rất muốn không tin những lời của Hạ Tích Lăng, nhưng nàng nhìn thấy linh thể và tất cả những điều không thể giải thích được bắt đầu xảy ra từ một năm trước, vì vậy nàng phải nhận ra rằng mình chính là nữ chính của bộ phim linh dị này.
Mà bộ phim này một khi bắt đầu thì không thể dừng lại được, cũng không có kịch bản, chỉ có thể đi từng bước một.
"Không có chuyện gì, còn có chị ở đây.'' Thời Dạ Mạt phát hiện Ôn Khinh Uyển đang mất bình tĩnh, cũng không quan tâm có người khác ở đây, cô ôm nàng vào lòng để an ủi.
Ôn Khinh Uyển nắm chặt quần áo của Thời Dạ Mạt, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi về tương lai.
…
Tác giả có lời muốn nói
Các chương này chủ yếu dựa trên sự phát triển của cốt truyện, và một số thứ về số học được mô tả trong truyện hoàn toàn là do tôi bịa ra. Có bạn nào rành về phương diện này thì không cần chỉ ra sai sót, bởi vì đều là do tôi viết loạn mà thành.
Cảm ơn mọi người!
Chương sau sẽ thêm chút ngọt ngào ~
Đến couple Hạ Tịch Lăng và Thời Tịch Noãn, ở tuyến chính, hai người không có cốt truyện, chủ yếu tập trung vào sự phát triển của hai nhân vật chính, sau đó nhân quả kiếp trước và kiếp này phát triển ra sao thì tạm gác ở ngoại truyện.