VII
Chuông tan trường réo chửa ngơi
Yuiko đã đứng ở nơi cổng trường
Mai Phương cũng hiểu sự thường
Cả hai lặng lẽ một phương về đền
Chị em tiếp việc hoa đèn
Dầu cho ai cũng rối ren tâm tình
Mai Phương chẳng thể lặng thinh
Em mong muốn gặp người tình ngoài kia
Bạo lòng tỏ mối hiềm nghi
“Chị sao không để em đi ra ngoài?”
Yuiko ngay thẳng bác bài
“Chị cần em cả hôm nay ở nhà”
Mai Phương hết dám kêu ca
Ngồi yên tiếp việc đèn hoa vẽ vời
Lại thêm nhiều phút không lời
Yuiko mãi mới chịu khơi dòng sầu
“Em quen cô ấy bao lâu
Tại sao với chị một câu không trình?
Nếu em ra biển một mình
Còn ra với ả thì đừng nên đi”
“Rena ấy chẳng làm gì
Cớ sao chị cản em đi gặp nàng?”
“Ả ta không phải người thường
Bắt em việc ấy ả đương mưu cầu”
Mai Phương cất tiếng nghẹn ngào
“Là do em đã yêu cầu chị ta”
Yuiko chợt nổi can qua
« Em không được ở đâu xa chốn này
Ở đây, với chị, đền này
Chị không muốn nói chuyện này nữa đâu »
Mai Phương ngân ngấn quỳnh lâu
« Em yêu chị ấy » nha đầu mè nheo
Yuiko lòng cũng hơi xiêu
« Dù gì chị cũng không chiều em đâu »
Mai Phương tầm tã giọt châu
« Đôi co với chị thật đâu dễ gì
Ra kia em chẳng được đi
Xa quê, chị cũng chẳng khi nào chiều
Song thân em biết không nhiều
Em còn bị cấm mấy điều nữa đây?”
Yuiko chết lặng ngồi ngây
Chuyện xưa cô đã lâu nay không bàn
Bật câu “xin lỗi” vội vàng
Vòng tay ôm lấy ủi an em mình
“Là do do chị quá vô tình
Là do chị muốn em bình yên thôi
Em nay đã lớn thật rồi
Chuyện chi muốn biết em rồi sẽ hay”
Vùi trong áo chị bấy chầy
Mai Phương mãi mới khoả khuây phần nào
Ngước lên hỏi chị “thật sao?”
Mắt nai xét chị thau thau chẳng rời
Yuiko nói chẳng nên lời
Nhìn em cô lại rối bời tâm can
Mai Phương thấy chị dùng dằng
Em không hỏi nữa nhẹ nhàng đứng lên
“Em đi thắp lửa nhà trên”
Nói rồi nhằm hướng thượng đền bước mau
Yuiko lệ chẳng kịp lau
Miệng môi mấp máy kêu gào tên em
“Giữ cho tâm trí lặng im
Tựa cơn sóng hoá dịu êm gần bờ
Nhân ngư được tiếng em nhờ
Thông qua biển sẽ giải ngờ cho em”
Lần từng bậc đá rêu tiêm
Mai Phương đã đến linh nghiêm miếu thờ
Vi vu gió dưới trăng mờ
Liêu xiêu ánh nến soi bờ nước đen
Mai Phương ngồi xuống bệ tiền
Em đang cố giữ tâm yên trí lành
“Biết bao bi cảm ai tình
Tại sao cứ mãi diễu quanh lòng này
Chuyện chi trọng yếu lâu nay
Yuiko vẫn giấu không bày mình nghe”
Vùi trong váy áo tỉ tê
Em mong tiên cá sẽ nghe được mình
Chợt trong hư ảnh tàn tinh
Em như thấy dáng ngư tinh dưới đồi
Sắc lam lay láy tinh khôi
Bên hông cổng đỏ đơn côi đứng chờ
Mai Phương chẳng phút nghi ngờ
Gọi to tiếng chị chạy bừa xuống thang
Áo lam váy đỏ quyện đan
Vui như Chức Nữ Ngưu Lang gặp ngày