Một tấm hình vô cùng cũ kỹ, sớm đã oxi hoá ố vàng, giống như là từ một tấm ảnh lớn xé xuống, hộp dây chuyền kia vốn là không lớn, ảnh chụp cũng rất nhỏ, chỉ có thể phân biệt được trong tấm ảnh là hai người, một lớn một nhỏ, nhưng khuôn mặt đã mờ nhạt, Quan Tự ánh mắt khẽ quét qua nên cũng không có thấy rõ.
Đang muốn nhìn kỹ, Tưởng Khinh Đường đã đứng thẳng, hốt hoảng đem mặt dây chuyền thu hồi bên trong áo thun mình.
Nàng hiện tại đã không dám đem tấm hình này cho Quan Tự xem —— Sau khi làm ra chuyện hạ lưu đó.
Quan Tự lòng nhấc lên.
Mặt dây chuyền này Tưởng Khinh Đường mang rất nhiều năm, người trong hình, nhỏ bé không cần phải nói khẳng định là Tưởng Khinh Đường, người lớn kia, đương nhiên là người mà Tưởng Khinh Đường luôn mồm nói "người thích nhất", Quan Tự chỉ cho là tiểu tử thối nào cùng Tưởng Khinh Đường tuổi tác tương đương, miệng lưỡi trơn tru lừa gạt lòng nàng, không nghĩ tới lại càng quá đáng, thế mà là người trưởng thành.
Một người trưởng thành sao có thể thích một đứa bé? Cái này cỡ nào dơ bẩn không biết xấu hổ mới có thể làm ra được? Quả thực không xứng đáng làm người!
Tưởng Khinh Đường một mình sống đến năm hai mươi tuổi, bình thường ngay cả người ngoài cũng không gặp được, trừ người nhà họ Tưởng, ai có cơ hội tiếp cận nàng? Tưởng gia là mấy năm trước mới có dính líu với La gia, gần hai năm mới cùng Quan gia có chuyện qua lại, ngoại trừ người làm công phụ trách bên ngoài, Quan Tự đối với nội bộ người Tưởng gia cũng chưa quen thuộc, trừ Tưởng lão gia tuổi tác đã cao, bây giờ chủ nhà là anh hai Tưởng Khinh Đường, còn có Nhị phu nhân từ trước đến nay ít xuất hiện ở Tưởng gia, Quan Tự nghĩ không ra còn ai có cơ hội thường ngày tiếp cận Tưởng Khinh Đường.
"Quan. . . Quan tỷ tỷ?" Tưởng Khinh Đường chần chờ hô một tiếng.
Quan Tự hoàn hồn, trên mặt cảm xúc chưa biến, vẫn như cũ mang theo nụ cười, ôn nhu nói: "Không có gì, nhớ tới chuyện làm ăn, đi thôi, tìm một chỗ ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một hồi."
Cô mang theo Tưởng Khinh Đường đi ra ngoài, thuận tiện nhắn cho Chung Tình cái tin nhắn, để cô cẩn thận điều tra thêm chuyện nhân viên của nhà Tưởng gia những năm gần đây.
Sân tập bắn vị trí vắng vẻ, phụ cận chỉ có một tiệm ăn nhanh, Quan Tự mang theo Tưởng Khinh Đường đi vào, cho Tưởng Khinh Đường một phần bánh gato cùng một ly sữa, mình thì chỉ kêu một ly nước soda.
Sau khi ngồi xuống, Quan Tự nhìn sợi dây kim loại tinh tế trên cổ Tưởng Khinh Đường, tùy ý nói một câu: "Mặt dây chuyền của em rất đẹp."
Tưởng Khinh Đường sặc một cái, bơ dính bên miệng, khẩn trương nắm chặt trước ngực, "Thật. . . thật không?"
"Trước kia nghe em nhắc qua, vẫn chưa hỏi là ai tặng”. Quan Tự cầm tờ khăn giấy, xích lại gần cái bàn, lau đi bơ bên miệng Tưởng Khinh Đường, cười khẽ, "Căng thẳng làm gì."
"Là. . . là. . . Người rất trọng yếu. . ." Tưởng Khinh Đường ngữ khí trốn tránh.
Lần trước hỏi, nàng cũng nói như vậy.
"Trọng yếu bao nhiêu?" Quan Tự nụ cười không thay đổi, mí mắt hơi cuộn lên, giống đang thử thăm dò, lại giống đang nói chuyện cười, "Còn trọng yếu hơn tôi sao?"
Chính là chị.
Tưởng Khinh Đường đâm bánh gatô, giữ im lặng, lông mi quét xuống một mảnh bóng râm.
Bầu không khí bất thình lình trầm mặc.
Sau một lát, Quan Tự mới thở dài, "Được rồi."
"Em không muốn nói, tôi không ép em.”
"Chỉ là muốn nhắc nhở em, em nên phân biệt rõ người tốt kẻ xấu."
"Nàng là người tốt!" Tưởng Khinh Đường phản bác.
Quan Tự kéo xuống khóe miệng, trong mắt ý vị châm biếm rất sâu.
Ngay cả trẻ con còn không tha, cái này coi là người tốt sao?
Luân lí đạo đức làm người cơ bản nhất cũng không để ý.
Việc này có hỏi Tưởng Khinh Đường nàng cũng sẽ không nói, Quan Tự chỉ có thể vụng trộm tra xét, cần một chút thời gian, cũng may các nàng bây giờ không ở Tân Lĩnh, cũng còn có thể chờ.
"Bánh gatô ăn ngon không?" Quan Tự đổi chủ đề.
Tưởng Khinh Đường không nghĩ tới cô xoay chuyển chủ đề vội như vậy, sửng sốt một chút, mới dạ.
"Cho tôi nếm thử."
Quan Tự không có gọi đồ ăn, cho nên phục vụ cũng không có mang dụng cụ dùng để ăn cho cô, trên mặt bàn hiện tại duy nhất dụng cụ dùng để ăn chính là cái nĩa trên tay Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường động tác dùng cái nĩa đâm bơ dừng lại, nháy mắt mấy cái, như không nghe hiểu Quan Tự.
"Để tôi nếm một ngụm." Quan Tự còn nói.
Tưởng Khinh Đường ngẩng đầu, nhìn thấy Quan Tự đang nhìn nàng cười, ôm lấy khóe mắt, quả thực đem linh hồn nhỏ bé câu đi, mặt nàng đỏ lên, do dự dùng cái nĩa cắt một khối bánh gatô xuống, chậm rì giơ tay lên, đưa đến bên miệng Quan Tự.
Ngón tay cũng đang run.
Quan Tự cười giọng mũi, há miệng, cắn cái nĩa của Tưởng Khinh Đường.
Người ở đây khẩu vị nặng, bánh gatô kia cũng ngọt đến ngán người, nhưng bởi vì là Tưởng Khinh Đường đút ăn, lại thêm một phen dư vị kéo dài, một mực ngọt đến trong lòng Quan Tự.
Tưởng Khinh Đường muốn đem cái nĩa thu hồi lại, Quan Tự cố ý trêu nàng, cắn không thả, gấp đến độ bên tai nàng đỏ bừng, thấp giọng gọi Quan tỷ tỷ, năn nỉ ngửa đầu nhìn Quan Tự, để cô thấy đáy lòng phát run.
Lúc này Thượng Giai Tuệ đẩy ra cửa nhà hàng tiến vào, nhìn thấy chính là một màn này.
Bà chơi vui vẻ ở sân tập bắn xong lại lo lắng vấn đề giữa Quan Tự cùng Tưởng Khinh Đường còn chưa có giải quyết, lại lôi kéo Quan Hoằng Sinh vòng quanh sân tập bắn chung quanh tản bộ một vòng, mới theo định vị của Quan Tự phát mà tiến vào nhà hàng này.
Lúc tại cửa ra vào, Thượng Giai Tuệ còn phát sầu giống như Quan Hoằng Sinh, ngộ nhỡ các nàng còn không hòa hảo thì làm sao bây giờ, vào cửa nhìn thấy một màn như thế, vui vẻ ra mặt, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, mừng rỡ miệng không khép lại, đem Quan Tự ra trêu, "A Tự con cũng rất keo kiệt, muốn ăn sao không tự mình gọi một phần đi? Đoạt đồ ăn trong chén của Tiểu Đường thì thôi đi, còn bắt Tiểu Đường tự mình đút cho con ăn."
Quan Tự cười buông ra răng, Tưởng Khinh Đường bận bịu đem cái nĩa thu hồi lại, cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ nghe Quan Tự thản nhiên nói: "Dù sao Tiểu Đường ăn không hết, gọi hai phần chẳng phải lãng phí sao."
"Thì ra con sớm trông mà thèm đĩa bánh gatô của Tiểu Đường đúng không?" Thượng Giai Tuệ ôm lấy vai Tưởng Khinh Đường, ghé vào bên tai nàng vì nàng nghĩ kế, "Tiểu Đường con ăn cho nó nhìn đi, để nó chiều nay phải đói bụng”
Phòng ăn này có rất nhiều đồ ăn, Thượng Giai Tuệ trước khi tới đây, Tưởng Khinh Đường đã ăn không ít bánh gato, người bình thường vốn đã no bụng, bởi vì bà nói như vậy, Tưởng Khinh Đường lại ráng chống đỡ ăn thêm hai phần, cảm giác bánh gatô đã đội lên cổ họng của mình, nếu còn ăn thì tám phần mười sẽ phun ra, thế là nàng trợn mắt nhìn.
Quan Tự chống lấy cái trán nhìn nàng, thấy ngón tay nàng khẽ run, còn muốn đem bánh gatô thứ ba đưa vào trong miệng, dứt khoát lấy cái nĩa trong tay nàng, đem mấy cái bánh gato trên bàn đưa tới trước mặt mình.
"Được rồi, cũng để lại cho tôi hai phần đi, còn muốn ăn một mình hết để vợ em đói bụng sao?" Quan Tự cười, đem bánh gatô còn dư lại của Tưởng Khinh Đường thuần thục giải quyết hết, nhấp một hớp nước soda nuốt xuống, lau lau miệng.
"Em. . . Em có thể ăn. . ." Tưởng Khinh Đường cắn môi nhỏ giọng bất mãn.
Nàng không muốn lại cứ vô dụng như thế, cái gì cũng chờ đợi Quan Tự đến cứu vớt, thậm chí một khối bánh gatô cũng không thể tự mình một người ăn xong, còn để Quan Tự đến thay nàng kết thúc.
Càng nghĩ càng thấy dáng vẻ mình như vậy thì dựa vào cái gì Quan Tự phải thích.
"Tôi biết." Quan Tự mỉm cười, "Nhưng tôi cũng rất đói."
"Tê. . ." Thượng Giai Tuệ che lấy quai hàm, cười nhạo nói: "Con ngọt chết người rồi”
. . .
Quan Tự lần này mang Tưởng Khinh Đường trở về, một là để ba mẹ nhìn con dâu một chút, hai là vì tham gia hôn lễ bạn tốt, bằng lòng làm phù dâu của La Nhất Mộ, phải đi thử lễ phục phù dâu là không thể thiếu, La Nhất Mộ người gặp việc vui tinh thần thoải mái, mắt trần có thể thấy hồng quang đầy mặt, giương lên khóe miệng ép cũng ép không đi xuống, cả người như thế nhưng lại chết không thừa nhận, Quan Tự cười cô giả vờ nghiêm túc.
Bạn đời của La Nhất Mộ gọi là Giản Lệnh, một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhân tình thế sự so với La Nhất Mộ còn thông suốt hơn, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, Quan Tự thừa nhận cùng cô có liên quan mặc dù chưa làm gì sai trái, không ngờ chuyện tới tai nàng, nào biết vừa mới cùng nàng gặp mặt, nàng liền khí thế hùng hổ muốn tìm Quan Tự tính sổ, nói đều do Quan Tự làm hư "Mộ Mộ" của nàng .
Quan Tự vui vẻ châm biếm cười, "La Nhất Mộ còn cần người khác làm hư sao? Nàng hư từ trong trứng rồi."
Giản Lệnh nói câu tục tĩu, giơ quả đấm muốn đánh cô.
Quan Tự ngăn tại trước người Tưởng Khinh Đường, triệt thoái phía sau một bước.
Giản Lệnh cũng bị La Nhất Mộ chặn ngang ôm lấy, "Em trước tiên đưa Tưởng Khinh Đường đi thử y phục." La Nhất Mộ nói, "Tôi cùng Quan Tự có lời muốn nói."
Giản Lệnh nói: "Em không yên lòng để chị cùng chị ấy đợi cùng một chỗ."
Quan Tự cười, "Tôi chẳng lẽ yên tâm để em cùng Tiểu Đường một mình một phòng chắc? Tục ngữ có nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời."
"Quan. . . Tỷ tỷ. . ." Tưởng Khinh Đường nhìn Quan Tự cùng Giản Lệnh giương cung bạt kiếm, thực sợ các nàng một giây sau sẽ đánh nhau, lôi kéo tay áo Quan Tự, "Đừng. . . nói nữa"
"Tiểu Đường theo chị đi, chúng ta đừng để ý tới nàng!" Giản Lệnh đem Tưởng Khinh Đường kéo đến bên cạnh mình, "Ai, một cô gái tốt bao nhiêu, đáng tiếc lại là một đóa hoa tươi cắm ở trên cái kia kia." Giản Lệnh nắm lỗ mũi phẩy phẩy, làm ra một bộ dạng ghét bỏ.
Quan Tự kém chút cười ra tiếng, nhìn bóng lưng các nàng đi xa, khoanh cánh tay lười biếng căn dặn Giản Lệnh, "Tiểu Đường mười một giờ cần uống sữa tươi, đừng quên."
Giản Lệnh cũng không quay đầu lại vẫy gọi, "Quên không được."
La Nhất Mộ luôn luôn lãnh đạm nghe cũng nhịn không được tràn ra mỉm cười, "Thật là đem vợ coi là con gái mà nuôi sao?"
Quan Tự nhướng mày phản phúng, "Cậu không phải cũng giống vậy sao?"
"Không giống." La Nhất Mộ nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói, "Vợ chính là vợ."
. . .
Tưởng Khinh Đường đi theo Giản Lệnh lên lầu thử y phục, trên đường đi không dám thở mạnh.
Tiến vào phòng thử áo, Giản Lệnh vẫn chưa hết giận, một bên đi vào trong tủ quần áo chuẩn bị cho Tưởng Khinh Đường một bộ lễ phục một bên chửi bậy, "Quan Tự cũng quản người khác quá đi? Em khi nào uống sữa còn quản sao? Đây là nuôi vợ hay nuôi con gái chứ?" Lúc ôm quần áo ra, phát hiện Tưởng Khinh Đường sắc mặt không đúng, trong lòng hơi hồi hộp một chút, "Có phải là chị nói sai cái gì rồi không?"
"Không có." Tưởng Khinh Đường lên tiếng phủ nhận, cố gắng chống lên nụ cười, "Đây là quần áo chuẩn bị cho em sao? Thật xinh đẹp."
Giản Lệnh nhìn ánh mắt này của nàng biết trong nội tâm nàng có chuyện, đem quần áo tiện tay để qua một bên, lôi kéo Tưởng Khinh Đường ngồi xuống, "Nhanh cùng chị nói một chút, có phải là Quan Tự bắt nạt em không?"
"Không có. . . Không có."
"Như thế này còn không có? Em thử soi gương, nhìn xem sắc mặt của mình bây giờ có bao nhiêu khó coi!" Giản Lệnh bối rối, "Chị liền biết Quan Tự này không phải cái thứ gì tốt! Coi như làm hư Mộ Mộ thì thôi đi, bây giờ lại ngay cả em cũng khi dễ! Không được, chị nhất định phải tìm nàng tính sổ đi."
Nàng muốn đứng dậy, bị Tưởng Khinh Đường ngăn lại, cuống đến phát khóc, "Không có. . . Thật không có! Thật đó! A Lệnh tỷ tỷ. . ."
Giản Lệnh nhìn trong mắt nàng có lo lắng cùng tủi thân, nghẹn đỏ khuôn mặt, trên trán không ngừng xuất hiện mồ hôi, thấy không đành lòng, cầm tờ khăn giúp nàng xoa xoa, "Được rồi chị biết, Quan Tự không có khi dễ em, chị cũng không đi tìm Quan Tự tính sổ, như thế được chưa? Vậy em nói cho chị biết, em vì sao đau lòng?"
Tưởng Khinh Đường còn muốn phủ nhận, nói mình không có đau lòng, Giản Lệnh cười lạnh nói: "Em nếu dám nói mình không đau lòng, chị hiện tại lập tức xuống lầu tìm Quan Tự."
Dọa đến Tưởng Khinh Đường lời đến khóe miệng phải nuốt trở vào, xém chút cắn đầu lưỡi.
Nhưng nguyên do trong đó làm sao Tưởng Khinh Đường có thể cùng Giản Lệnh nói được? Cũng không thể nói mình hạ lưu vô sỉ, câu dẫn Quan Tự chưa thực hiện được sao? Làm ra việc này đã đủ hèn hạ, Tưởng Khinh Đường đâu còn dám nói ra, để người thứ ba biết.
Càng nghĩ, Tưởng Khinh Đường đành phải nói, "Tóm lại em làm chuyện xấu với Quan tỷ tỷ."
Giản Lệnh buồn cười.
Cô gái nhỏ chỉ biết cúi đầu ở trước mặt nàng này, tính cách ngoan ngoãn khéo léo vô cùng, nói chuyện ấm áp dịu dàng ngoan ngoãn, tính tính tốt như con mèo nhỏ, nàng còn có thể làm chuyện gì xấu đây? Nàng sợ là chuyện xấu là gì nàng còn không biết.
"Em có thể làm chuyện gì xấu?" Giản Lệnh đoán mò, "Chẳng lẽ là đem Quan Tự nhấn đến trên mặt đất mà hôn sao?"
Tưởng Khinh Đường sắc mặt đột biến.
Giản Lệnh giật mình trong lòng, líu lưỡi, không phải chứ? Tùy tiện đoán liền đoán đúng rồi?
"Thật?" Nàng không tin muốn xác nhận một lần nữa.
Tưởng Khinh Đường mím môi, bóp lấy ngón tay của mình không nói lời nào.
Giản Lệnh cảm thấy mình đoán được tám, chín phần mười.
Một mặt mặc dù nàng cũng cho rằng Tưởng Khinh Đường mạnh mẽ hôn Quan Tự là chuyện không thể tin được - tất nhiên không phải nụ hôn đó là điều khó tin, nhưng Tưởng Khinh Đường thực sự có dũng khí làm việc đó với Quan Tự sao —— Mặt khác cũng muốn an ủi Tưởng Khinh Đường một chút, không hề lo lắng nói, "Này, chẳng phải hôn một chút thôi sao, cái này có cái gì quá đáng đâu, chị làm chuyện quá phận hơn thế này nhiều."
"A Lệnh tỷ tỷ, chị cũng đã từng làm loại chuyện này?" Tưởng Khinh Đường đáy mắt không tin, đồng thời trong mắt lại có chút hi vọng.
Một người làm chuyện để cho mình mất hết thể diện, kiểu gì cũng sẽ tiến vào trong ngõ cụt xấu hổ khó chịu không dứt, cả ngày hối hận tại sao lúc trước đầu óc mình lại như thế, lâu dần chỉ sợ thành bệnh.
Thật khác nếu mình có một người bạn gặp phải trường hợp tương tự, tuy cũng xấu hổ nhưng không cần phải ôm giữ một mình, có đối tượng để tâm sự, trong lòng cũng có thể tự an ủi mình, làm việc này không chỉ tự mình một người, Giản Lệnh còn có thể cùng với La Nhất Mộ, đã nói lên mình cũng có thể đem Quan Tự một lần nữa kéo trở về.
"Chuyện này không có gì sai trái cả!" Giản Lệnh hào tình vạn trượng, ôm lấy vai Tưởng Khinh Đường truyền thụ kinh nghiệm cho nàng, "Bất quá làm việc này phải có chút mưu, không thể vừa nói hôn liền hôn, ngộ nhỡ bị đối phương đẩy ra còn trở tay đánh mình thì không phải rất xấu hổ sao? Cho nên phải nhìn đúng thời cơ, trước chạm tay, hôn khuôn mặt nhỏ, ở trong ngực nàng cọ cọ. . . Chờ bầu không khí đến, lại ôm lấy mặt của nàng hung hăng hôn, cam đoan nàng sẽ trở nên có nề nếp lại, còn biết phản kháng sao? Còn ước gì được làm thêm mấy lần."
Tưởng Khinh Đường nghe Giản Lệnh "dạy bảo", mặc dù tình huống hơi khác biệt, nhưng là suy một ra ba, so sánh đến chuyện của mình, tay nhỏ của Quan tỷ tỷ mình đã chạm qua, khuôn mặt nhỏ cũng hôn qua, trong ngực càng lăn lộn không biết bao nhiêu . . . Càng nghĩ lại, hình như chỉ thiếu mỗi bầu không khí kia.
Nàng có chút có hi vọng thông suốt, đúng vậy, ngày đó cái gì cũng không có chuẩn bị, bất thình lình làm như thế, đừng nói Quan tỷ tỷ, chính là chính mình cũng chịu không được. . .
"Khi nào thì mới có bầu không khí?" Tưởng Khinh Đường khiêm tốn thỉnh giáo.
"Cái này. . ." Giản Lệnh thật đúng là bị hỏi khó, nghĩ một hồi, mới cân nhắc trả lời, "Đại khái chính là loại kia, em nhìn cô ấy, cô ấy nhìn em, bất tri bất giác hai người càng ngày càng gần, không khí chung quanh bắt đầu ướt át, để em thở không ra hơi. . ."
Quả là thế. Tưởng Khinh Đường nghĩ, ngày đó bầu không khí của mình cùng Quan tỷ tỷ chưa tới bước “ướt át” này, nói thẳng thì đúng là bầu không khí khô cứng.
"Nếu như không phải hôn thì sao?" Tưởng Khinh Đường lại hỏi.
"Không phải hôn?" Giản Lệnh hồ đồ, "Chứ là cái gì?"
Tưởng Khinh Đường ấp a ấp úng, không nói gì.
Giản Lệnh con mắt tỏa ánh sáng, trong này còn có chuyện khác sao?
Nàng hưng phấn, tằng hắng một cái, giả bộ chững chạc đàng hoàng, lần mò chuyện của Tưởng Khinh Đường từng chút từng chút, "Em phải nói hết với chị chứ, em không nói chị làm sao phân tích giúp em được?"
Giản Lệnh từ khi quen biết với La Nhất Mộ, cùng các bạn bè lúc trước liên lạc dần ít lại, đã thật lâu chưa hóng chuyện tình cảm của người khác, thật vất vả mới có chuyện để nàng hóng tới cửa, Giản Lệnh làm sao lại tuỳ tiện bỏ qua, đương nhiên phải tận hết sức lực hóng, đậu phộng hạt dưa chỗ ngồi đã chuẩn bị kĩ càng, màn kịch này còn không xem thì không phải thua thiệt rồi sao?
Tưởng Khinh Đường khó mà mở miệng.
Giản Lệnh lại vắt hết óc suy nghĩ nói nhiều lời dỗ dành Tưởng Khinh Đường, "Đừng ngượng ngùng, em làm chuyện gì mất mặt hơn chị sao? Chị đã từng ở trước mặt mọi người bị giội rượu, còn bị người đuổi khỏi phòng học ngay ở trước mặt học sinh, ghê hơn, thời điểm hôn người khác còn ngã gãy mất đùi phải của mình. . . Chị hiện tại trên mắt cá chân chân phải còn có khối sẹo này, em không tin chị vạch lên cho em xem thử?"
Giản Lệnh kể lại toàn bộ lịch sử đen tối của mình xong, lần này còn không nghe được chuyện của Tưởng Khinh Đường thì đúng liền thua thiệt lớn.
"Em nói, em nói. . ." Tưởng Khinh Đường nghĩ nghĩ, do dự nói: "A lệnh tỷ tỷ, chuyện này chị không thể nói cho người khác biết."
"Chị cam đoan!"
"Ngay. . . ngay cả La Nhất Mộ chị cũng không được nói."
"Chị còn phải thề sao! ?"
Tưởng Khinh Đường khẽ cắn môi, rốt cục thấp giọng, ở bên tai Giản Lệnh nói: "Em ngày ấy. . . ở trước mặt Quan tỷ tỷ. . . mặc một bộ đồ ngủ. . ."
Nói xong cũng ngừng, chờ phản ứng của Giản Lệnh
Giản Lệnh sững sờ, "Vậy là xong rồi?"
"Xong."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
"Không phải. . ." Giản Lệnh có chút im lặng, "Một bộ đồ ngủ có gì đặc biệt hơn người đâu? Cái này có gì mà giấu diếm chứ? Nhớ năm đó chị còn ở trước mặt Mộ Mộ mặc qua. . ."
Giản Lệnh dừng lại, bừng tỉnh đại ngộ.
"Em nói đồ ngủ, không phải là đồ ngủ loại kia đó chứ?"
Nàng tiện tay lục một tấm ảnh cho Tưởng Khinh Đường xem.
Tưởng Khinh Đường mặt bỗng nhiên nóng rần lên, khó mà nhận ra gật gật đầu.
Động tác nhẹ đến nổi khó mà nhận ra, đâu chỉ trong lòng Giản Lệnh nổ tung ngay cả con mắt cũng phát sáng, được đó, không nghĩ tới Tưởng Khinh Đường một tiểu cô nương nhìn ngượng ngùng, làm việc lại rất lớn mật, trước kia quả là xem thường nàng.
"Vậy Quan Tự phản ứng thế nào?" Giản Lệnh thừa thắng truy kích hỏi.
Tưởng Khinh Đường nói: "Không có phản ứng."
"Không có phản ứng?" Giản Lệnh nhíu mày, "Làm sao lại không có phản ứng?"
Tướng mạo của Tưởng Khinh Đường phải nói là đơn thuần không nhiễm bụi trần, Giản Lệnh nếu là không có gặp gỡ La Nhất Mộ, đoán chừng liền bị nàng mê hoặc, một người như thế đứng tại trước mặt, Quan Tự vậy mà một chút phản ứng cũng không có? Đây là người phàm sao?
"Có phản ứng." Tưởng Khinh Đường nghĩ nghĩ, nói, "Quan tỷ tỷ kêu em thay ra đi”
"Còn gì nữa không?"
"Không còn, em đổi xong quần áo, chị ấy liền ngủ ra đất."
Giản Lệnh trợn to mắt, "Hai ngươi phân giường ngủ?"
"Trước kia không có, ngày đó về sau liền có." Tưởng Khinh Đường nghĩ gì đó, nói bổ sung: "Quan tỷ tỷ chán ghét em."
Giản Lệnh vỗ đùi cười không ngừng, cười trên đời làm sao lại có tiểu cô nương ngốc như Tưởng Khinh Đường như vậy, Quan Tự kia không phải chán ghét nàng, rõ ràng là muốn nàng như điên, hết lần này tới lần khác còn muốn làm ra vẻ chính nhân quân tử.
Giản Lệnh không hiểu Quan Tự trong lòng nghĩ như thế nào, đều người đã kết hôn, lại còn có thể nhịn được không động vào Tưởng Khinh Đường, nàng cũng muốn đem đầu óc Quan Tự mở ra xem thử, nhìn xem bên trong có phải có dây thần kinh nào bị nối sai hay không.
"Em. . . em có phải là. . . rất thấp hèn?" Tưởng Khinh Đường mê mang hỏi.
Giản Lệnh nhíu mày, "Em làm sao lại nghĩ như vậy?"
"Trong sách. . . Trong sách nói như thế."
Giản Lệnh thở dài, gõ gõ đầu Tưởng Khinh Đường, "Em đọc sách cũ ở niên đại nào vậy? Đọc đến nổi đầu óc cũng ngốc theo, mau đem quyển sách kia ném vào trong thùng rác đi."
Tưởng Khinh Đường ôm đầu, không hiểu.
Giản Lệnh còn nói: "Em thích Quan Tự sao?"
Tưởng Khinh Đường mặt có chút đỏ, gật đầu.
"Em có yêu Quan Tự không?"
Tưởng Khinh Đường đỏ mặt càng sâu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà gật đầu.
"Vậy thì càng không phải!" Giản Lệnh lại gõ nhẹ trên trán Tưởng Khinh Đường một cái, "Yêu một người, muốn cùng người kia làm chuyện thân mật nhất, đây là thế gian thường tình, mỗi người đều sẽ có, không có gì không đúng, về phần bộ đồ kia, theo sách của em mà nói thì gọi là “Thú vui khuê phòng”, lại thêm không có gì không đúng, chỉ là em gặp Quan Tự không hiểu phong tình giả vờ chính nghĩa mà thôi."
Tưởng Khinh Đường cái hiểu cái không, "Nói như vậy, người làm sai là Quan tỷ tỷ?"
"Đó còn cần phải nói!"
Tưởng Khinh Đường nửa tin nửa ngờ. Trong nội tâm nàng, Quan Tự làm sao có thể phạm sai lầm được, cô là người lợi hại nhất, sẽ không làm chuyện gì sai.
Giản Lệnh cảm thấy mình hôm nay rốt cuộc biết cái gì gọi là đàn gảy tai trâu.
"Được rồi, em không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần biết chuyện này em từ đầu tới đuôi không hề sai gì cả, không phải là không biết xấu hổ, càng không phải là thấp hèn, bên trong đầu đừng có chứa đựng những tư tưởng cũ kỷ đó nữa, hiểu chưa?"
Tưởng Khinh Đường kỳ thật không có quá hiểu, bất quá trong nội tâm nàng cũng cảm thấy Giản Lệnh rất lợi hại, Giản Lệnh nói như vậy, trong lòng quấn quanh tơ rối nhiều ngày qua rốt cuộc cũng cởi bỏ, tâm tình nhanh chóng thả lỏng, vui tươi hớn hở nói cảm ơn với Giản Lệnh.
Con mắt cong cong làm động lòng người, Giản Lệnh nhịn không được vò mặt của nàng, vừa mềm lại vừa non, xúc cảm tốt đến nổi làm Giản Lệnh cũng không muốn thả nàng đi.
Các nàng thử xong lễ phục phù dâu xuống lầu, Quan Tự cùng La Nhất Mộ ngồi trong phòng khách uống trà, Tưởng Khinh Đường trên mặt nhiều ngày không có xán lạn, bây giờ lại cùng Giản Lệnh cười cười nói nói, Quan Tự đặt chén trà xuống hỏi Tưởng Khinh Đường: "Quần áo có vừa người không? Giản Lệnh có ăn hiếp em không?"
Giản Lệnh trêu ngược, "Phi, Tiểu Đường đáng yêu như thế, ngoại trừ chị ai còn nhẫn tâm khi dễ nàng?"
Quan Tự mỉm cười, "Em hôm nay ăn thuốc nổ sao?"
Giản Lệnh còn muốn chọc, Tưởng Khinh Đường vượt lên trước can ngăn, "Quan tỷ tỷ, chị đừng nói A Lệnh tỷ tỷ như thế. . ."
Quan Tự híp con mắt, ngữ khí bất thiện: "Tiểu Đường, em làm sao còn giúp nàng nói?"
"Em. . . Em là phù dâu của A Lệnh tỷ tỷ, chức trách của phù dâu chính là phải bảo hộ cô dâu." Tưởng Khinh Đường biểu lộ nhỏ rất kiên định, "Không chỉ có muốn bảo vệ A Lệnh tỷ tỷ không bị thương, còn phải bảo vệ tâm tình vui vẻ của nàng."
Quan Tự nhìn La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ bưng chén trà, bình chân như vại. Trong mắt đắc ý nhìn Quan Tự không bỏ qua.
Quan Tự cảm thấy mình bị cô lập, một phòng bốn người, có ba người không đứng về phía mình.