Đi đại khái nửa canh giờ thì bọn họ rốt cuộc thấy được một ngôi nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ thập phần đơn sơ, bốn phía đều là cỏ dại, cây cối thì xanh tươi tốt, hoàng hôn đầy trời trải một tầng màu sắc nhàn nhạt cho căn nhà gỗ nhỏ ấy, Bạch Nhược Hiên cảm thấy nơi này thập phần thanh vắng, khi sinh hoạt ở đây có lẽ sẽ có một loại thong dong ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhan Nhi dẫn các nàng vào nhà gỗ, nói: "Ta giúp nàng băng bó vết thương, ngươi đi ra ngoài nhặt chút củi đi.”
"Nhan cô nương, ta là đại phu." Bạch Nhược Hiên có chút không tình nguyện, nhưng lại không dễ nói rõ, nói: "Vết thương của nàng rất đặc biệt, có một số chỗ ngươi không hiểu, vẫn là ta làm đi.”
"Ta cũng là đại phu." Nhan Nhi không nhìn Bạch Nhược Hiên phía sau, ý bảo Thụy Triều Tích ngồi ở mép giường, không kiên nhẫn nói: "Trời sắp tối rồi, ngươi sẽ không muốn hai tiểu nữ tử chúng ta đi ra ngoài nhặt củi chứ?”
Thụy Triều Tích sao có thể không biết tâm tư nhỏ của Bạch Nhược Hiên, cười cười, nói: "Đi đi, cẩn thận một chút.”
Bạch Nhược Hiên không muốn người khác băng bó vết thương cho nàng, còn nàng thì lại không muốn Bạch Nhược Hiên nhìn thấy bộ dạng đau đớn sắc mặt trắng bệch của mình nên mới kêu nàng ra ngoài, thấy Nhan Nhi lục lọi đồ đạc trong phòng, thầm nghĩ: ‘Nhan cô nương thật sự là đại phu sao?’
Rất nhanh, Nhan Nhi liền dùng hành động trả lời nghi vấn trong lòng nàng, thủ pháp thành thạo kia, đúng là đại phu không thể nghi ngờ.
“Nhan cô nương, ngươi là người Nam Hỏa môn?” Miệng vết thương làm Thụy Triều Tích rất đau, nàng không muốn người khác nhìn ra, cực lực che dấu nên trên mặt hơi co giật, cười nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngươi không trả lời cũng không quan trọng, bất quá ta đoán ngươi không phải người Nam Hỏa Môn.”
"Nam Hỏa Môn lấy tông màu chủ đạo, trang phục môn nhân đều là màu đỏ." Nhan Nhi thắt một cái nút thắt xinh đẹp, đem chậu máu trên giá hắt ra ngoài, cười nói: "Ta cũng thích mặc hồng y, vì sao ta không thể là người Nam Hỏa môn?”
Để thấy nội dung bài viết này, bạn cần phải có 200 bài viết trở lên, hoặc là thành viên đặc biệt. Hướng Dẫn Đăng Ký Thành Viên Đặc Biệt ở
ĐÂY
Ngọc Như Nhan nói: "Lạc Thủy sơn trang cũng coi như là danh môn chính phái, gần đây ở Giang Nam danh tiếng rất vang dội, lấy một bộ lạc thủy kiếm pháp xưng bá Giang Nam, nếu việc này có liên quan đến bọn họ, vậy ngược lại rất thú vị.”
Ba người, một bên thảo luận về Lạc Thủy sơn trang, một bên ăn chút lương khô, quyết định ngày mai khởi hành đi Thông Châu, Ngọc Như Nhan cũng quyết định đi theo góp vui.
Trong nhà gỗ nhỏ này chỉ có một cái giường, chăn thì ngược lại có dư thừa, Ngọc Như Nhan chủ trương kêu Bạch Nhược Hiên một mình ngủ trên sàn, nàng ấy cùng Thụy Triều Tích hai người sẽ ngủ trên giường. Bạch Nhược Hiên tuy rằng không tình nguyện Thụy Triều Tích và người khác cùng giường mà ngủ, nhưng vẫn bởi vì suy nghĩ trên người nàng có vết thường mà đồng ý.
Đêm đã khuya, Bạch Nhược Hiên lại không buồn ngủ, cô vẫn luôn mở to mắt, nhìn mái nhà tối đen như mực, muôn vàn suy nghĩ.
Đột nhiên, nghe thấy một tiếng vang lên, cho rằng là chuột nên cũng không chú ý nhiều, thẳng đến khi chăn trên người bị vén lên một góc mới biết là chuyện gì xảy ra.