"Tớ chỉ đột nhiên nghĩ đến mà thôi, cậu với bạn gái cũ từng có một khoảng thời gian yêu đương, khẳng định cũng khó quên được, nhưng cuối cùng lại… Dù sao cũng chính là nghĩ như vậy cho nên tớ mới muốn hỏi một chút.” Lục Vãn Anh nói xong liền đưa tay lên miệng.
"Tớ ..." Thần Sơ có chút sửng sốt.
"Thỉnh thoảng tớ thường nghĩ đến chuyện này. Vừa nghĩ đến, nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên cạnh đối phương nữa, lại đột nhiên phát hiện tất cả những chuyện phát sinh, hết thảy đều không có ý nghĩa, cho nên..." Lục Vãn Anh tiếp tục nói.
“Tiểu Anh, khi sự tình vừa mới bắt đầu đã nghĩ đến chuyện phủ định kết cục của nó” Thần Sơ nhìn nàng với ánh mắt chân thành.
"Hahaha, tớ không phủ nhận, chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi. Tớ nghĩ sau này chia tay chắc hẳn sẽ rất đau khổ nên..."
Thần Sơ vội vàng ngắt lời nàng: "Tớ có thể không phải người có thể nói trước điều gì, cũng không biết nói lời ngon ngọt. Nhưng .."
"Tớ nói thật đấy. Thật ra, trước khi tỏ tình, điều duy nhất tớ sợ là cậu sẽ không hài lòng với tớ, sợ cậu ở cùng một chỗ với tớ sẽ không cảm thấy hạnh phúc. Cho nên khi tỏ tình với cậu tớ đã quyết định đời này sẽ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc. Mà tớ cũng đang nỗ lực để thực hiện được mục tiêu này.”