Lão lang trung bắt mạch tay trái, lại đổi sang tay phải, lúc bắt mạch hắn vẫn luôn nhíu mày, nhịp tim của Lục Nguyên Sướng đập rất nhanh, nàng đã trải qua sinh tử, hôm nay đã không còn nhiều việc có thể khiến nàng khẩn trương như vậy. Đối mặt triều đình đầy rẫy âm mưu quỷ kế, nàng thản nhiên không sợ hãi, đối mặt tam phiệt phân tranh, nàng bình tĩnh tính toán, có thể nói, Tống Định Thiên bồi dưỡng nàng vô cùng dốc lòng, đó cũng vì Lục Nguyên Sướng tính cách trầm tĩnh, nàng có thể bình tĩnh lúc lâm nguy, nhưng đối mặt với xuất thân của Quả Nhi, Lục Nguyên Sướng không cách nào bình tĩnh.
Trên thực tế, trước khi được xác định, nói Quả Nhi là hài tử của Lục Nguyên Sướng, bất quá là Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù tự an ủi bản thân mà thôi, may mà Quả Nhi tướng mạo cực kỳ giống Lục Nguyên Sướng, ngày mang thai cũng rất trùng khớp, khiến Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều xem suy đoán kia là thật.
Nhưng, đó chỉ là suy đoán, một loại trốn tránh dưới tình huống không cách nào giải đáp mà thôi. Hôm nay, lão lang trung y thuật siêu quần ở ngay trước mặt nàng, Lục Nguyên Sướng làm sao có thể không khẩn trương, nàng không sợ tình trạng thân thể của mình tốt hay xấu, nàng chỉ sợ Quả Nhi không phải hài tử của nàng. Nếu như Quả Nhi không phải, vậy Cố Tiểu Phù tất nhiên đã bị người khác làm nhục, đây là chuyện Lục Nguyên Sướng không thể nào chấp nhận được.
" Lão tiên sinh, thế nào?" Lục Nguyên Sướng nhìn thấy lão lang trung chẩn mạch, vội hỏi.
"Nữ nữ sinh con, từ cổ chí kim, lần đầu nghe thấy, lão xem mạch tượng của ngươi, cũng thật có thể khiến nữ nhân thụ thai." Lão lang trung có vẻ như không dám tin phỏng đoán này.
" Lão tiên sinh, thật sự là vậy sao?" Lục Nguyên Sướng mừng rỡ hỏi.
Lão lang trung vuốt chòm râu hoa râm, chậm rãi gật đầu, rơi vào trầm tư. Năm đó lúc Lục Nguyên Sướng hôn mê, lão lang trung bắt mạch cho nàng, chỉ cảm thấy trong dược lực phát tán hỗn loạn, có một luồng nội khí rất mạnh đang bình ổn dược lực, nội khí này phát ra từ nội lực của Lục Nguyên Sướng, kết hợp với ý chí cầu sống mạnh mẽ, vì vậy lão lang trung xác nhận Lục Nguyên Sướng có thể sống sót, chỉ là không ngờ, kết quả cuối cùng của lưỡng lực quyết đấu sẽ thành ra thế này.
"Đúng là sự thật, năm đó lão phát hiện ngươi ngất dưới tàng cây, liền bắt mạch cho ngươi, số quả lạ ngươi ăn không nhiều, ngược lại do thể chất mạnh mẽ, lão kết luận ngươi không sao, liền mang số quả đó rời đi." Lão lang trung nghiêm túc nói, việc này quan hệ trọng đại, hắn sau khi chẩn mạch xong mới dám đưa ra kết luận.
" Lão tiên sinh, quả lạ kia có thể thay đổi thể chất con người, làm cho nữ nữ sinh con sao?" Lục Nguyên Sướng nghi ngờ hỏi.
"Không thể." Lão lang trung khó hiểu nhìn Lục Nguyên Sướng, nói: "Loại quả kia tên là Hồng Kim Thánh Quả, là thánh dược chữa thương, bất luận nội thương, ngoại thương, đều có hiệu quả rõ rệt, vì vậy sau khi ngươi ăn vào, vết thương trên người liền lành lại, là đạo lý này."
" Vậy vì sao tại hạ.... Tại hạ lại rơi vào tình trạng này?" Lục Nguyên Sướng không hiểu.
" Lão cũng không biết." Lão lang trung than thở, nói: "Năm đó ngươi còn quá trẻ tuổi, cầu lão cho ngươi tuyệt dục, lão không đành lòng, vì vậy chỉ kê đơn thuốc ức chế thân thể phát dục, đợi ngươi làm xong chuyện cần làm, lão liền có thể dùng một chén thuốc cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu."
"Thật sao?" Lục Nguyên Sướng không thể tin hỏi thăm, chuyện này quá nằm ngoài dự đoán của nàng, như vậy, nàng kiếp này vẫn còn cơ hội khôi phục thân thể!
"Quả thật. Chỉ là Hồng Kinh Thánh Quả dược lực rất mạnh, có thể trung hoà dược tính của những loại dược liệu khác, cải thiện thể chất, nhưng nếu như dùng trực tiếp, nhẹ thì nội tạng tổn hại, nặng thì khó giữ tính mạng. Mà ngươi ăn nhầm Hồng Kim thánh quả, dược tính ảnh hưởng rất lớn đến thể chất của ngươi, vừa rồi lúc bắt mạch mơ hồ phát hiện dược lực đã phá hủy cơ quan sinh dục trong bụng nhỏ của ngươi rất nghiêm trọng, mà ngươi có thể làm nữ nhân mang thai, đó là di chứng của dược lực quá mạnh." Lão lang trung nói rõ ràng, hắn vốn nghĩ chừa một đường lui cho Lục Nguyên Sướng, lại không nghĩ rằng đường lui này lại xảy ra biến cố.
"Lão tiên sinh, ý của ngài là nói, cả đời này, tại hạ đều phải dùng dáng vẻ này làm người?" Lục Nguyên Sướng khó tin, vốn dĩ nàng đã sớm hết hy vọng, chỉ là hy vọng đột nhiên lại đến làm cho tâm nàng sống lại thôi, không ngờ năm đó thiếu suy nghĩ mới làm cho mình vĩnh viễn biến thành thế này.
"Lúc này, lão không dám chắc chắn, nếu như ông trời ban ơn, cho lão sống thêm vài năm, biết đâu lão có thể vì ngươi giải đáp vấn đề này." Lão lang trung xấu hổ nói, hành y cả đời, thấy qua vô số bệnh lạ, nhưng chứng bệnh của Lục Nguyên Sướng, hắn chưa bao giờ nghe thấy, điều này đã vượt ra khỏi hiểu biết của hắn, nhưng điều này cũng làm cho hắn sinh lòng hiếu kỳ, hy vọng có thể lúc sinh thời giải đáp một vấn đề khó hiểu này.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy, có chút thất vọng, theo như lời lão lang trung, đó là mặc cho số phận, mà số mệnh của nàng, vốn không tốt, đây coi như là không còn hy vọng chữa khỏi. Nàng đột nhiên nghe tin tức này thật khó tránh kích động, nhưng bình tĩnh trở lại mới phát hiện bản thân đã quá tham lam. Vốn dĩ nàng là vậy mà, cũng đã dự định sẽ sống như vậy cả đời, Cố Tiểu Phù vẫn lựa chọn ở bên nàng, không chút để tâm, mà Quả Nhi, chắc chắn là hài tử của nàng, còn có gì tốt đẹp hơn được nữa?
Bản thân kỳ quái thì kỳ quái đi, chỉ cần nàng tự biết mình là một nữ nhân là được rồi, đợi Quả Nhi trưởng thành, nếu có thể nghe nàng gọi một tiếng a nương, vậy đời này Lục Nguyên Sướng đã không còn gì tiếc nuối.
" Lão tiên sinh, ngài đừng tự trách, tại hạ được ngài tương trợ, có thể tránh thoát nhiều hoạn nạn sau này, cũng có thể che dấu thân phận trong quân doanh. Việc này nếu như đã định, tại hạ sẽ thản nhiên chấp nhận, chỉ là tại hạ có một yêu cầu quá đáng, phu nhân của tại hạ lúc sinh nở tổn hại thân thể, không biết lão tiên sinh có thể hạ mình đến tệ xá chẩn mạch cho phu nhân hay không, còn khuê nữ của tại hạ, bởi vì nàng lai lịch không tầm thường, cũng kính xin tiên sinh đến xem qua một chút." Lục Nguyên Sướng khẩn cầu.
" Như vậy cũng được, lão đang có ý đến xem khuê nữ của ngươi." Lão lang trung gật đầu nói, hắn đơn giản thu thập hành trang một chút, liền cùng Lục Nguyên Sướng đến Lạc Khê Thôn.
Huyền Vân Sơn khó đi, Lục Nguyên Sướng có võ nghệ cao siêu, lúc hành tẩu cũng cẩn thận rất nhiều, nàng vốn dĩ muốn đỡ lão lang trung, lại phát hiện lão lang trung tuy lớn tuổi nhưng tốc độ không hề thua kém nàng, không khỏi càng cảm thấy lão lang trung là thế ngoại cao nhân, nếu không một mình hắn ở trong thâm sơn này, đã sớm thành mồi cho dã thú.
Hai con sói vẫn theo phía sau, Tiểu Cửu cùng người chung sống thành thói quen, nên có thêm một lão nhân cũng không có gì, bất quá tiểu mẫu lang lại rất sợ hãi, nó có thể cảm giác được nhàn nhạt nguy hiểm phát ra từ trên người lão lang trung, tiểu mẫu lang đi theo từ xa, nếu không phải là vì Tiểu Cửu, đoán chừng nó đã bỏ chạy từ lâu.
Rời khỏi Huyền Vân Sơn, tốc độ liền tăng nhanh, lúc trời sụp tối, Lục Nguyên Sướng cùng lão lang trung về đến nhà tổ Lục gia.
"Tướng quân, người đã về, phu nhân sai tiểu nhân ở đây chờ ngài, đêm nay nếu như người còn không trở lại, tiểu nhân sáng mai sẽ vào thành gọi Trương bách hộ dẫn người đi tìm." Cố Nhị nhìn thấy Lục Nguyên Sướng mệt mỏi trở về, vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn, đừng nói Cố Tiểu Phù lo lắng, trong lòng hắn cũng bất an, giữa mùa đông một mình chạy lên núi tròn hai ngày, một chút tin tức cũng không có, ai không lo lắng được.
"Hơn nửa đêm còn ồn ào cái gì, còn không mau bẩm báo cho phu nhân, nói ta đã dẫn theo một vị khách rất quan trọng trở về, để phu nhân đến ra mắt." Lục Nguyên Sướng bất mãn Cố Nhị lo lắng thái quá, quay đầu nói với lão lang trung: "Lão tiên sinh vất vả rồi, mau vào phủ nghỉ ngơi."
Lão lang trung khẽ gật đầu, theo Lục Nguyên Sướng vào phủ, chỉ là Lục Nguyên Sướng chưa từng nghĩ đến, Tiểu Cửu luôn luôn ngoan ngoãn đứng ở trước cửa, đột nhiên do dự nhìn tiểu mẫu lang cách đó không xa, cất tiếng tru không biết có nên vào cửa hay không. Tiếng tru của Tiểu Cửu cảnh cáo tràn đầy cảnh cáo cùng uy hiếp, tiểu mẫu lang sau khi nghe được liền yếu ớt đáp lại, chỉ là thanh âm của nó có vẻ dị thường sợ hãi cùng thương cảm.
Cố Tiểu Phù một mực chờ Lục Nguyên Sướng trở về, được Cố Nhị thông báo vui mừng không ngớt, bất quá nàng mới vừa được Bình Nhi hầu hạ thay y phục, liền nghe thấy Tiểu Cửu liều mạng tru lên, Cố Tiểu Phù cho rằng Lục Nguyên Sướng xảy ra chuyện gì, vội vàng ra xem thử.
"Tiểu Cửu, đừng tru nữa!" Lục Nguyên Sướng nghiêm nghị nói, bởi vì nàng đã thấy tiểu viện của Hoa Nhị Lang sáng đèn.
Tiểu Cửu không nghe Lục Nguyên Sướng nói, vẫn tru lên với tiểu mẫu lang không muốn rời đi, tiểu mẫu lang sợ sự hung dữ nhất thời này của Tiểu Cửu, chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa phát ra tiếng tru nhỏ cầu xin.
" A Nguyên, vậy là sao?" Cố Tiểu Phù thấy thế, không hiểu hỏi.
"Tiểu Cửu đang giận thê tử nó, tất cả đều do nàng nuông chiều mà ra!" Lục Nguyên Sướng tức giận nói, có thể dụ dỗ một con 'Thải Tuyết' trở về, đây đâu phải chuyện dễ!
"Thê tử của Tiểu Cửu?" Cố Tiểu Phù nghe vậy, càng khó hiểu, nàng liền nhìn về góc bên kia, nhìn thấy nơi đó mơ hồ có một hình bóng đang từ từ chuyển động.
"Lát nữa ta sẽ giải thích với nàng, nàng bảo Tiểu Cửu đừng tru nữa, dọa thê tử chạy rồi đừng đến khóc với ta." Lục Nguyên Sướng thực sự là cảm thấy con sói nhà mình không tiền đồ.
Cố Tiểu Phù không rõ Lục Nguyên Sướng cùng Tiểu Cửu là thế nào, bất quá nàng cũng thấy Hoa Nhị Lang cũng nhìn về bên này, giữa buổi tối quấy nhiễn thôn dân cũng không tốt, nàng cúi người xoa đầu Tiểu Cửu, nói: "Tiểu Cửu ngoan, đừng tru nữa, a nương chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi, ngươi theo a nương vào nhà được không?"
Tiểu Cửu rất phiền muộn, phụ mẫu không hiểu lòng nó chút nào, để con sói khác vào cửa, trong nhà sẽ gặp nguy hiểm, Quả Nhi phải làm sao, a nương phải làm sao, Bình Nhi tỷ tỷ phải làm sao, bất quá a nương đã khuyên nhủ, phụ thân cũng tức giận, Tiểu Cửu chỉ có thể bất đắc dĩ im tiếng, xám xịt rúc vào ổ nhỏ của mình, dáng vẻ rất không vui vẻ.
Mặc dù Tiểu Cửu đã vào nhà, nhưng tiểu mẫu lang cũng bị Tiểu Cửu hù dọa, không cam lòng mà quay đầu rời đi, Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ lắc đầu, người với người phải nói duyên phận, sói với sói không phải cũng cần nói duyên phận sao, Lục Nguyên Sướng nhìn ra chủng loại của tiểu mẫu lang, cũng quyết định thay Tiểu Cửu, nhưng kết quả lại không vui, nàng không thể hơn nửa đêm đi bắt sói nhà người ta trở lại.
"Lão tiên sinh, để ngài chế giễu rồi, mời ngài vào nhà ngồi." Lục Nguyên Sướng xoay người chắp tay nói, phân phó Cố Nhị pha trà, Bình Nhi chuẩn bị điểm tâm.
Để thấy nội dung bài viết này, bạn cần phải có 20 bài viết trở lên, hoặc là thành viên VIP. Hướng Dẫn Đăng Ký Thành Viên VIP ở
ĐÂY
Xưa nay, yêu một người cũng không cần đối phương vì mình làm bất cứ điều gì, chỉ cần người mình quan tâm ở trong lòng mình, trong lòng nhớ đến mình, như vậy đã đủ rồi.