Mẫn xin trích một đoạn Mẫn cho là hay và bộc lộ xúc cảm của Tư Kiết khi cô bị cưỡng ép phải lấy một người con trai mà cô không hề yêu ạ!
[“Người đang ngồi trước gương là mình sao? Cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày trọng đại của cuộc đời là mình sao? Bộ váy cưới này, bông tai và cả dây chuyền lấp lánh này nữa. Mọi thứ đều rất lộng lẫy, duy chỉ có nụ cười của cô dâu là chưa từng hé mở.”
Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, người đã không màn đến những kẻ hung hãn để ra tay bảo vệ cho em. Lần thứ hai, chỉ vì lo em dầm mưa mà để bản thân người bị cảm lạnh. Và những lúc ở bên cạnh người nữa, thật sự mới cảm thấy yên bình làm sao. Đôi lúc, người tỏ ra lạnh lùng trong những câu nói nhưng lại vô cùng ấm áp trong mọi hành động khiến tim em vô cùng xao xuyến khôn nguôi.
Tự hỏi mình có tiếc không ư?... Em tiếc chứ! Tiếc là chưa được nghe người nói những lời ngọt ngào từ tận sâu thẳm đáy lòng. Giá như người dành cho em một câu chiều chuộng nào đó thôi thì giờ đây em có thể mãn nguyện mà buông xuôi, sống cùng với người ta không chút luyến lưu gì.
Em biết rõ hơn ai hết tình cảm của mình đã đi lệch lạc khi buộc người phải là điểm tựa cho em dựa dẫm vào. Xin lỗi vì quây quanh em không thể tìm được một người con trai nào có thể sẵn sàng hy sinh vì em giống như người.
“Xin lỗi!” Đúng vậy, em chỉ có thể nói xin lỗi người mà thôi! Những kỉ niệm vừa qua, em sẽ chôn chặt trong tim. Em sẽ tôn sùng người như một vị thánh đến khi từ giã cõi đời này. Để mỗi lần khi đối mặt với chồng mình, em sẽ dùng hình bóng của người làm động lực tinh thần cho em thêm mạnh mẽ hơn.
Người là chân, thiện, mỹ. Là sóng nguồn dạt dào trong em…
_ Trông cô thật tuyệt mỹ! Cô xem lại đi! – Người trang điểm cho Tư Kiết khen ngợi nét đẹp của cô. – Tôi chỉ dặm phấn nhẹ mà mặt cô đã thật hoàn hảo rồi kìa!
_ Vậy sao? – Cô u buồn hỏi.
_ Nào, để anh xem vợ yêu của anh có đẹp như lời người ta nói không nào? – Gia Khánh chống tay lên ghế ngồi của Tư Kiết, mắt anh ta nhìn vào trong chiếc gương lớn, nơi phản chiếu lại khuôn mặt của cô dâu và chú rể. - Đúng là rất đẹp… nhưng lại vô hồn. Em hãy cười lên đi chứ! – Hắn ta hôn lên má cô.
Tư Kiết nghe theo lời của Gia Khánh, chỉ hơi nhích miệng lên cười. Xong lại u sầu như khi nãy.
_ Coi như tạm ổn. Lát em phải cười nhiều hơn đấy! Anh phải ra tiếp quan khách ở phía ngoài. Anh sẽ quay lại sau.
Ánh mắt Tư Kiết như tối sầm lại trong gương. Môi cô mím chặt lại. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi dài xuống cằm…"]